Sep 29, 2013

Thiên Bình

Thế giới là 1 chuỗi những sự kiện kỳ quặc gắn liền mạch với suy nghĩ cầu kỳ. Tôi bay nhảy khắp không trung và cất cao tiếng hát như chưa từng có giới hạn về khoảng cách hay địa lý. Chỉ có duy nhất tình yêu với vạn vật. Cơn gió mạnh ngoài mưa quăng thật mạnh vào má tôi những chiếc lá vàng ướt át, chúng quấn quanh cổ tay và khẽ nâng cánh tay như muốn nhấc bổng tôi lên để quẳng tôi về với con người phiêu lưu của mình. Một đứa trẻ thích khám phá và ruồng bỏ những luật lệ. Hay ký ức đầu tiên về đôi mắt của sự công bằng- nó dám ngang nhiên nhìn thẳng vào sự thật khá phũ và đấu tranh để tìm lại quyền tự do. Bóng tối đã ngả mũ chào thua cơn thức tỉnh của vị thần hy vọng. Vỡ òa từng mảnh vui sướng trước sức mạnh của sự công bằng. Thiên Bình mang tên tôi- LiLy

Có thể nói, 1 con người ưa sự thực tế đến ngông cuồng bao nhiêu trong công việc ban ngày thì trông có vẻ trái ngược 1 cách thật hồ đồ với con bé hay mơ mộng ban đêm. Một tâm hồn nghệ sỹ đầy chất thơ trong từng câu hát. Tôi vút bay giọng hát của mình và phóng bật nó lên những đám mây với 1 sự vô tư lự “Không quan tâm tiếng hát của mình sẽ bay đi đâu? Đến đâu. Được hát đã là 1 niềm vui.

Tôi không từng nghĩ mình có thể làm được gì vì tôi luôn muốn làm mọi thứ và ko bao giờ lặp lại chúng. Đến khi cho phép mình trung thành với khả dĩ này thì mọi thứ lại có vẻ tốt hơn “Người thành công là người cho rằng- anh ta có thể đạt được cả 2 việc bằng cách sắp xếp lại suy nghĩ của mình vươn tới không giới hạn”. Không ai cần biết bạn là ai cho đến khi họ được ích lợi gì từ bạn. Không nhận được sự quan tâm – bạn biết đấy- đôi khi chúng ta chìm trong bong tối triền miên. Còn phần tôi, khi chạm dưới đáy của “Đại Tây Dương” như chiếc Tinanic bị chìm. Tôi ngước lên nhìn bầu trời , để yên cho vũ trụ khẽ chạm nhẹ mí mắt của mình bằng ánh sáng từ các ngôi sao huyền bí và khẽ nói “Hỡi sinh linh bé nhỏ, hãy đến với chúng ta những bị thần sức mạnh, ngươi nhỏ bé hơn khi để những nỗi lo toan xâm chiếm lấy tâm trí, hãy chiến thắng chúng với sức mạnh vốn có của ngươi, ko 1 ai cho phép ngươi trở nên bần cùng và thiếu thốn vật chất và tinh thần đến thế ngoại trừ ngươi”. Hãy tâm sự với những ngôi sao để ta biết mình còn nhỏ bé và rồi sẽ trở nên lớn hơn.

Sep 28, 2013

Thế giới trong bóng đêm

Tôi đi qua ngã 3 đường, trong bóng đêm lạnh lẽo. Thế giới vẫn là nhà nhưng tôi nhận ra mọi việc không bao giờ như ý mình cho đến khi mình thật sự đứng về phía nó. Tôi sợ sệt như 1 chú chim non bị mắc kẹt giữa những hàng rào kẽm gai. Bất giác buông tiếng hót yếu ớt mong được cứu nhưng thế giới là màn tối đen như mực. Tôi sợ hãi phóng tầm mắt hững hờ về phía không trung tít mù nhằm tìm 1 chút ánh sáng le lói. Vui mừng khi phát hiện 1 ánh sáng nhỏ lẻ yếu ớt khi nhìn vào giọt nước mắt của chính mình. "Khi bạn khóc, đó là lúc bạn được giải thoát bởi chính nỗi sợ mà bạn đặt ra" cho mình. Tôi đã tưởng mình không còn cảm giác viết lách thế này cho đến khi 1 sự việc nhỏ bé chen chân vào mớ hỗn độn này. Tuy nhiên, trong tôi là 1 người 2 mặt, tôi chẳng thể viết được ban ngày nhưng lại viết thật nhiều ban đêm. Tôi vẫn ở đây - là chính tôi, một người hay mơ mộng nhưng cũng thực tế, một người ghét viết văn mà lại thích viết lách. Uầy, tại sao ư? Không phải cái sau thì "lách" được "luật lệ" hơn viết văn sau? Đôi khi tôi phớt lờ những mặc định cho rằng tôi không bao giờ làm được cái giấc mơ điên rồ của mình cho đến khi đạt được nó. Tôi đi qua bóng đêm và tiến về phía cội nguồn ánh sáng. Thế giới vẫn là nhà. Mọi người xa lạ rồi vẫn có thể làm bạn. Trong tôi ít cười nhưng tôi rất thích cười và yêu người trên đời. Chúng ta có thể tha thứ cho lỗi lầm cùa nhau khi biết yêu chính mình. Tôi vẫn là chính mình khi màn đêm buống xuống gõ nhẹ vào mái tóc tôi 1 hương gió se lạnh. Tôi biết sứ mệnh của mình không phải đang dừng lại mà vẫn được tiếp tục. Tôi mừng vì nói chuyện được với chính mình sau những ngày dài quá xá bận. 
Tôi không đến với đam mê bằng công việc. Tôi đến bằng sức mạnh của nội tâm giằng xé.  Tôi yêu ngôn ngữ và cũng yêu vẽ tranh, hát và múa. Du lịch đó đây là làm 1 diễn giả. Viết 1 cuốn sách và bay lên chân trời du học. Tôi yêu những ước mơ đó và không bao giờ ngơi đi cơn nghĩ ngợi về nó. Tôi quá nhỏ bé để so sánh với 1 ai đó tầm cỡ trên thế giới này nhưng thế giới trong tôi rộng lớn hơn cả thế giới này. Suy nghĩ tôi ko hạn hẹp ở mảnh đất tôi đang sống mà lan rộng ra cả những không trung vô tận của trí tưởng tượng.
Sức mạnh vô giá của lòng kiên trì sẽ được đền đáp bằng mảnh đất màu mỡ của cuộc sống tự do - tự tại -tự thế - tự thân - tự phúc. Sẽ đến 1 ngày không xa, tôi sẽ hoàn thành tất cả sứ mệnh của mình.