Sep 28, 2013

Thế giới trong bóng đêm

Tôi đi qua ngã 3 đường, trong bóng đêm lạnh lẽo. Thế giới vẫn là nhà nhưng tôi nhận ra mọi việc không bao giờ như ý mình cho đến khi mình thật sự đứng về phía nó. Tôi sợ sệt như 1 chú chim non bị mắc kẹt giữa những hàng rào kẽm gai. Bất giác buông tiếng hót yếu ớt mong được cứu nhưng thế giới là màn tối đen như mực. Tôi sợ hãi phóng tầm mắt hững hờ về phía không trung tít mù nhằm tìm 1 chút ánh sáng le lói. Vui mừng khi phát hiện 1 ánh sáng nhỏ lẻ yếu ớt khi nhìn vào giọt nước mắt của chính mình. "Khi bạn khóc, đó là lúc bạn được giải thoát bởi chính nỗi sợ mà bạn đặt ra" cho mình. Tôi đã tưởng mình không còn cảm giác viết lách thế này cho đến khi 1 sự việc nhỏ bé chen chân vào mớ hỗn độn này. Tuy nhiên, trong tôi là 1 người 2 mặt, tôi chẳng thể viết được ban ngày nhưng lại viết thật nhiều ban đêm. Tôi vẫn ở đây - là chính tôi, một người hay mơ mộng nhưng cũng thực tế, một người ghét viết văn mà lại thích viết lách. Uầy, tại sao ư? Không phải cái sau thì "lách" được "luật lệ" hơn viết văn sau? Đôi khi tôi phớt lờ những mặc định cho rằng tôi không bao giờ làm được cái giấc mơ điên rồ của mình cho đến khi đạt được nó. Tôi đi qua bóng đêm và tiến về phía cội nguồn ánh sáng. Thế giới vẫn là nhà. Mọi người xa lạ rồi vẫn có thể làm bạn. Trong tôi ít cười nhưng tôi rất thích cười và yêu người trên đời. Chúng ta có thể tha thứ cho lỗi lầm cùa nhau khi biết yêu chính mình. Tôi vẫn là chính mình khi màn đêm buống xuống gõ nhẹ vào mái tóc tôi 1 hương gió se lạnh. Tôi biết sứ mệnh của mình không phải đang dừng lại mà vẫn được tiếp tục. Tôi mừng vì nói chuyện được với chính mình sau những ngày dài quá xá bận. 
Tôi không đến với đam mê bằng công việc. Tôi đến bằng sức mạnh của nội tâm giằng xé.  Tôi yêu ngôn ngữ và cũng yêu vẽ tranh, hát và múa. Du lịch đó đây là làm 1 diễn giả. Viết 1 cuốn sách và bay lên chân trời du học. Tôi yêu những ước mơ đó và không bao giờ ngơi đi cơn nghĩ ngợi về nó. Tôi quá nhỏ bé để so sánh với 1 ai đó tầm cỡ trên thế giới này nhưng thế giới trong tôi rộng lớn hơn cả thế giới này. Suy nghĩ tôi ko hạn hẹp ở mảnh đất tôi đang sống mà lan rộng ra cả những không trung vô tận của trí tưởng tượng.
Sức mạnh vô giá của lòng kiên trì sẽ được đền đáp bằng mảnh đất màu mỡ của cuộc sống tự do - tự tại -tự thế - tự thân - tự phúc. Sẽ đến 1 ngày không xa, tôi sẽ hoàn thành tất cả sứ mệnh của mình.

No comments:

Post a Comment