May 6, 2013

Nước mắt lạ trên trang giấy

Tôi đang làm gì thế này? Đây có phải điều tôi muốn. Tôi không nhỏ bé thế này, tôi không làm những gì bị ép buộc, cũng không làm những gì tôi không cần. Cũng không sợ sệt thế này. Bậc cha mẹ Việt Nam luôn sẵn sàng gào thét lên 1 cách vô ích hoặc khiến đứa con của họ sợ hãi. Họ âu cũng vì cái khí chất "thời chiến" của 1000 Việt Nam bị đô hộ. Tôi không quan tâm đến những điều tiêu cực để mà lãng phí thời gian. Nhưng nhìn mẹ lúc nào trông cũng như khắc khổ và sẵn sàng tấn công bất cứ kẻ nào dám lại gần. Tôi đến gần, chạm vào những cái gai nhằm nhổ nó ra và tay tôi cũng bị thương. "Mẹ ơi! Cái con cần là thời gian , con đang chạy rất nhanh về phía trước, nên nếu mẹ vô tình giăng sợi dây ra giữa đường, con sẽ chấn thương. Con sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương mình đâu. Con gái mẹ rất mạnh mẽ, kiên cường và con bé nấm ngày nào sẽ cho mẹ thấy nó là ai!"- Đó là những điều tôi viết lên mảnh giấy cho mẹ.


Tôi cần đi đến những nơi khác, phải học ngôn ngữ khác, tôi không quan tâm khó khăn thế nào. Cái tôi cần là tự do và sống những gì tôi muốn. Tôi không quan tâm tôi sẽ là ai trong tương lai. Tôi sẽ sống trọn vẹn mỗi ngày, mỗi giây quý giá của mình. Như Randall Munroe, nhà sáng lập XKCD từ nga nói:"Rẽ sai đường. Nói chuyện với người lạ. Mở những cánh cửa không tên. Và nếu bạn thấy một nhóm người ngoài đồng, đến tìm hiểu họ đang làm gì. Làm những việc mà không biết nó sẽ có kết quả như thế nào. Bạn tò mò và thông minh và chán nản. Tất cả những gì bạn thấy là sự lựa chọn giữa làm việc cật lực và không làm gì cả. Không biết bao nhiêu cuộc phiêu lưu bạn đã bỏ lỡ chỉ vì bạn đợi để nghĩ ra một kế hoạch. Để tìm chúng, nhìn vào những sự lựa chọn thú vị nhỏ bé. Và hãy nhớ rằng bạn tạo ra tương lai khi bạn đi." Tôi là ai là 1 câu hỏi không ai rõ. Tôi cũng không trả lời câu hỏi này. Nhưng người ta biết đến tôi vì tôi là đứa rất thích vẽ thêm màu sắc lên cuộc sống họ.

No comments:

Post a Comment